Thương
binh Đào Cao Vè, sinh
năm 1945, ở xã Đa Kai, đã vượt lên và chiến
thắng số phận, khiến bao người phải cảm phục.
Sinh ra
và lớn lên trong một gia đình có truyền thống cách mạng. Là người con thứ năm
trong một gia đình có bảy anh chị em, ông Vè thừa hưởng sự giáo dưỡng của bậc
thân sinh. Điều đó giúp ông vượt mọi khó khăn trong cuộc sống.
Cũng
như hàng ngàn thanh niên cùng trang lứa, với tinh thần lòng nhiệt huyết tất cả
vì nền độc lập dân tộc, xây dựng và bảo vệ Tổ quốc XHCN. Tháng 8/1964 ông làm
đơn tình nguyện vào Quân đội nhân dân Việt Nam,thuộc chiến trường Lào-Đoàn 119.
Đến năm 1968, ông chuyển về chiến trường Khu 6-Đoàn vận tải H50. Trong quá
trình chiến đấu ông bị thương nặng phải điều trị. Năm 1980 ông trở về địa
phương hưởng chế độ thương binh tỷ lệ thương tật 50%.
Đồng
cảm với ông, bà Nguyễn Thị Mai chính trị viên Phó C8-Đoàn H50 Quân khu 6, đầy
nhiệt huyết của tuổi đôi mươi, là một người con Phan Thiết thân yêu, cùng ông
kết tóc se duyên đến trọn đời. vợ chồng ông có 4 người con (3 gái, 01 trai),
trong đó có 1 người con làm giáo viên, tất cả
đều đã lập gia đình có việc làm ổn định.
Không từ ngữ nào có thể tả được những khó khăn, những giọt nước mắt chống
chịu với bệnh tật
những ngày trái gió, trở trời. Nhưng vượt
lên trên tất cả là tình yêu, niềm tin cuộc sống cùng với hoài bão, khát khao
được sống được trở thành người có ích cho xã hội và ông đã chiến thắng mọi khó
khăn ấy.
Sau khi về lại địa phương ông làm việc ở Nông trường Đa
Kai và gầy dựng cuộc sống kinh tế gia đình, đến năm 1987 ông nghỉ hưu theo chế
độ. Cuộc sống gia đình luôn trong cảnh thiếu trước hụt sau. Không chịu đầu hàng trước hoàn cảnh, ông
đã tự đứng lên trong gian khó trở thành tấm gương sáng kiên trì, nghị lực,
ý chí vươn lên.
Từ hai bàn tay trắng, ông xây dựng mô hình
vườn-ao-chuồng, mang lại nguồn thu nhập ổn định cho gia đình. Người vợ tảo tần
sớm hôm cùng ông tạo dựng kinh tế gia đình, luôn động viên ông tham gia công
tác xã hội giữ chức vụ Bí thư chi bộ thôn. Từ năm 2018 đến nay, ông giữ chức vụ
Chủ tịch Hội nạn nhân chất độc da cam/Dioxin xã Đa Kai.
Để
có được thành quả như ngày hôm nay, gia đình ông Vè đã phải trải qua vô vàn khó
khăn, vất vả, thu nhập của gia đình ông Vè dần ổn định, cuộc sống ngày càng khấm khá
hơn. Ai ai cũng cảm phục ông.
Vượt lên mọi hoàn cảnh trở thành người sống có ích cho
xã hội, thương binh Đào Cao Vè là gương sáng cho mọi người học tập noi theo như
lời nói của Bác Hồ “Thương binh tàn nhưng không phế”.
Dương Thị Hương